Khu rừng Bí Ẩn
Khu rừng Bí Ẩn
Minh là một nhiếp ảnh gia tự do, chuyên săn tìm những cảnh quan thiên nhiên hoang sơ. Nghe đồn về một khu rừng nguyên sinh chưa ai khám phá, anh lập tức lên đường, mang theo máy ảnh, thức ăn và một con dao nhỏ để phòng thân.
Khu rừng nằm sâu trong một vùng núi hẻo lánh, ít ai lui tới. Dân làng xung quanh gọi đó là "Rừng Câm", nơi không ai dám đặt chân vào. Theo lời kể, ai đi vào đó đều không trở lại, hoặc nếu trở về thì trở thành những kẻ điên dại, lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Minh không tin vào chuyện ma quái. Với anh, thế giới này chỉ có những điều khoa học chưa giải thích được. Vậy nên, khi đứng trước cánh rừng rậm rạp, đầy sương mù và tĩnh lặng đến đáng sợ, anh chỉ cảm thấy kích thích hơn là sợ hãi.
Anh bước vào…
Ban đầu, mọi thứ có vẻ bình thường. Chỉ có tiếng chim hót, cành cây xào xạc, và những tia nắng len lỏi qua tán lá. Nhưng càng đi sâu vào, Minh càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thứ nhất, khu rừng này quá yên lặng. Không còn tiếng chim, không còn tiếng động vật chạy nhảy. Ngay cả tiếng lá rơi cũng không có.
Thứ hai, đường đi không giống bản đồ. Minh đã đánh dấu từng bước chân, nhưng cứ đi một lúc, quay lại nhìn, dấu vết biến mất.
Thứ ba, cảm giác bị theo dõi. Minh liên tục cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ trong bóng tối.
Minh quay phắt lại. Không có ai cả.
Anh nuốt nước bọt, tự nhủ rằng mình chỉ nhìn nhầm. Nhưng khi kiểm tra lại ảnh, cái bóng đó vẫn ở đó—một hình dáng mờ nhạt, không rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được nó đang nhìn anh.
Minh quyết định rời khỏi đây ngay lập tức. Anh quay lưng chạy về hướng cũ, nhưng kỳ lạ thay, mọi thứ xung quanh trông như nhau, không có lối ra.
Sau một lúc chạy, anh dừng lại, tim đập thình thịch. Một suy nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu: Liệu khu rừng này có đang thay đổi không?
Trời bắt đầu tối. Minh tìm một chỗ bằng phẳng để nghỉ, dựng tạm một cái lều nhỏ. Anh cố gắng ngủ, nhưng trong màn đêm, những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.
"Đi đi..."
"Anh không nên ở đây..."
"Chúng ta đang nhìn anh..."
Minh mở mắt. Không ai ở đó. Nhưng hơi thở anh nặng nề, bàn tay lạnh toát. Anh với lấy con dao, nắm chặt nó.
Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi tanh tưởi như xác chết.
Lần này, Minh thực sự sợ hãi.
Sáng hôm sau, Minh cố gắng tìm đường thoát ra. Nhưng dù đi hướng nào, anh cũng quay lại chỗ cũ. Cái cây gãy, tảng đá lớn, dòng suối nhỏ—mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như thể khu rừng đang chơi đùa với anh.
Thời gian trôi qua, Minh không còn chắc mình đã ở đây bao lâu. Một ngày? Hai ngày? Hay một tuần? Đồng hồ ngừng chạy, điện thoại không có sóng. Thức ăn cạn dần.
Nhưng điều đáng sợ nhất là cơ thể anh bắt đầu thay đổi.
Minh phát hiện trên tay mình có những vết cào dài, như thể có ai đó đã cào rách da thịt anh lúc anh ngủ.
Anh không nhớ đã bị thương khi nào.
Gương mặt anh hốc hác, mắt trũng sâu, làn da tái nhợt.
Và khi nhìn xuống máy ảnh, trong một tấm hình chụp ngẫu nhiên, anh thấy mình đang ngủ… nhưng có một bàn tay đen sì vươn ra từ bóng tối, chạm vào mặt anh.
Minh đến một hồ nước nhỏ. Anh cúi xuống, vốc nước lên uống.
Nhưng khi nhìn xuống mặt nước, hình phản chiếu không phải của anh.
Nó là một gương mặt méo mó, không có mắt, miệng nở một nụ cười quái dị.
Minh hét lên, lùi lại. Khi nhìn lại, mặt nước lại yên bình như trước.
Nhưng từ lúc đó, anh biết rằng có thứ gì đó đã nhập vào anh.
Càng ngày, Minh càng thấy suy nghĩ của mình thay đổi. Anh không còn nhớ gia đình mình trông như thế nào. Không nhớ lý do mình vào rừng.
Mỗi khi soi gương nước, hình ảnh phản chiếu lại khác đi một chút—gương mặt anh dài hơn, mắt sâu hoắm, miệng lúc nào cũng nhếch cười.
Và tệ hơn…
Anh thích cảm giác này.
Đêm đó, Minh không ngủ. Anh ngồi giữa rừng, mắt mở to, lắng nghe những tiếng thì thầm.
Lần này, chúng không còn xa lạ.
Anh hiểu được chúng.
Và khi một bàn tay lạnh buốt vươn ra từ bóng tối, Minh nắm lấy nó.
Nhiều năm sau, một nhóm thám hiểm bước vào khu rừng Câm.
Họ tìm thấy một chiếc máy ảnh cũ, bên trong có những tấm ảnh mờ nhòe về một người đàn ông gầy gò, mắt đen sâu thẳm, nở một nụ cười quỷ dị.
Người hướng dẫn viên nhìn thấy những tấm ảnh, mặt tái mét.
Ông thì thầm:
"Hắn vẫn còn ở đó..."
"Kẻ đi lạc đã trở thành một phần của khu rừng này."
Comments
Post a Comment