Câu Chuyện Căn Nhà Ma Ám

Căn Nhà Ma Ám


Trời đã sập tối, màn đêm dày đặc bao phủ lên khu rừng già, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt từ ánh trăng xuyên qua kẽ lá. Hai người đàn ông, Tùng và Hải, bước đi trên con đường mòn nhỏ hẹp dẫn đến một ngôi nhà hoang vắng nằm sâu trong rừng. Họ là những người gan dạ, luôn thích khám phá những điều bí ẩn và thách thức nỗi sợ hãi của chính mình.

"Cậu chắc chắn là ngôi nhà này có lời đồn ma ám chứ?" Hải cất giọng, có chút tò mò nhưng không giấu được sự nghi ngại.

Tùng cười khẩy, đáp: "Chắc chắn! Tớ đã nghe nhiều người kể lại. Nghe nói, cứ vào ban đêm, người ta có thể nghe thấy những tiếng gào khóc thảm thiết từ bên trong. Nhưng chưa ai dám ở lại đủ lâu để kiểm chứng cả. Chúng ta sẽ là những người đầu tiên!"

Ngôi nhà hiện ra trước mắt họ, một tòa nhà cũ kỹ hai tầng với những bức tường phủ đầy rêu phong. Cửa sổ đã vỡ, chỉ còn lại những mảnh kính lởm chởm. Không gian xung quanh tĩnh mịch đến rợn người, chỉ có tiếng gió rít qua các tán cây và thỉnh thoảng là tiếng cú kêu văng vẳng trong màn đêm.

Hải và Tùng đẩy cánh cửa gỗ cọt kẹt bước vào trong. Không khí lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy họ, mang theo một mùi ẩm mốc xen lẫn chút tanh tưởi khó chịu. Họ bật đèn pin lên, rọi khắp gian phòng khách phủ đầy bụi bặm. Những mảnh vỡ của đồ nội thất nằm rải rác trên sàn, một chiếc ghế bành cũ kỹ đặt chỏng chơ giữa phòng, như thể có ai đó vừa mới rời khỏi.

Họ tìm thấy một căn phòng tương đối sạch sẽ ở tầng hai, quyết định sẽ ngủ lại ở đó. Sau khi ăn uống qua loa, cả hai dọn dẹp sơ qua và trải túi ngủ. Gió lạnh len lỏi qua những khe hở trên tường, tạo ra những âm thanh rì rào, nhưng điều đó không làm họ bận tâm. Hải cười nói: "Tớ cá là chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ là những lời đồn nhảm nhí mà thôi."

Nhưng ngay lúc đó, khi kim đồng hồ vừa chỉ đúng nửa đêm, một tiếng gào thét vang lên từ dưới tầng một. Tiếng kêu ai oán, thảm thiết như thể phát ra từ một nỗi đau tột cùng. Cả hai bật dậy ngay lập tức, tim đập thình thịch. Hải rọi đèn pin xuống cầu thang, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối vô tận.

Tiếng khóc lại vang lên, lần này gần hơn, nghe như tiếng nức nở của một người phụ nữ. Rồi đột nhiên, cánh cửa phòng họ bật mở, mặc dù họ đã khóa chặt trước khi đi ngủ.

Hải và Tùng nín thở, cả hai không ai dám động đậy. Một bóng người lờ mờ xuất hiện ngay trước cửa, dáng hình mờ ảo, như thể không thuộc về thế giới này. Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Hãy... đi đi... Đừng ở lại đây..."

Bàn tay của Tùng run rẩy, nhưng anh lấy hết can đảm tiến đến gần hơn, chiếu đèn pin vào bóng dáng kia. Trong ánh sáng mờ ảo, họ nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài rũ rượi, khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt sâu thẳm chứa đầy đau thương.

Bất chợt, bóng dáng đó biến mất như một làn khói, nhưng tiếng gào khóc vẫn vang vọng khắp căn nhà. Những tiếng bước chân chạy rầm rập trên hành lang, tiếng cửa sổ đập mạnh, như thể có một cơn bão đang hoành hành ngay trong căn nhà hoang.



Tùng và Hải không còn nghi ngờ gì nữa, họ biết rằng mình đã phạm phải sai lầm khi đến đây. Không do dự thêm giây nào, cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc và lao ra ngoài giữa đêm khuya, để lại sau lưng những tiếng khóc dai dẳng vẫn vang vọng trong màn đêm u tối...

Những ngày sau đó, họ tìm hiểu về ngôi nhà và phát hiện ra một câu chuyện rùng rợn: nhiều năm trước, nơi này từng là một gia đình sinh sống, nhưng trong một đêm mưa gió, cả gia đình đã bị sát hại một cách bí ẩn. Người ta nói rằng, linh hồn người phụ nữ vẫn mãi ở lại, khóc thương cho số phận của mình, và cảnh báo những kẻ xâm nhập đừng lặp lại bi kịch của bà...

Từ đó về sau, Tùng và Hải không bao giờ dám bén mảng đến những ngôi nhà hoang nữa. Nhưng dù vậy, mỗi khi màn đêm buông xuống, họ vẫn không thể quên được tiếng khóc ấy—một âm thanh ám ảnh mãi mãi không phai mờ trong tâm trí họ.



Comments

Popular posts from this blog

Khám Phá Kim Tự Tháp Ai Cập

Xem Cách Hải Ly Xây Đập Nước